Nguyên Thạch

Quê hương ơi hỡi một niềm đau.

Lang thang biên ải chiều Bản Giốc.
Rờn rợn gió thu cỏ úa vàng.
Hướng mắt đăm chiêu đêm đất mẹ.
Nghe hồn chiến sĩ khóc Chi Lăng.
Xưa giặc nhuốm ô dòng sông Đuống.
Máu nhuộm tanh hôi bến Bạch Đằng.
Đâu dũng khí xưa ngời tiên tổ.
Nay đám tham quan lũ đê hèn.
Tôi lạc bước đi giữa dòng đời.
Tim dâng ngấn lệ quê hương ơi.
Bao giờ Tổ quốc ngày tươi sáng.
Cho lúa đơm bông trĩu cánh đồng.
Xa xa mờ ảo sương khuya lạnh.
Chìm giấc ngủ say dãi Sông Hồng.
Hà Nội bao giờ thôi mê muội.
Huyền thọai mộng mơ một kiếp người.
Hương Giang lờ lững trôi hồn nước.
Thương mái đầu xanh tủi da vàng.
Rêu phong phủ kín trơ nhật nguyệt.
Thành xưa nay hiện dấu điêu tàn.
Ghé lại Tây nguyên hôn mảnh đất.
Nghe luống chè xanh khóc nghẹn ngào.
Giặc đỏ nhuộm màu Bô-xít đỏ.
Ngơ ngác dân tôi mắt vô thần.
Xuôi miền sông nước câu vọng cổ.
Trĩu nặng giọng hò khúc nam ai.
Quê em đồng ngát nay thiếu gạo.
Tan tác đời đau lạc xứ người.
Nhớ xưa lời mẹ ru trên võng.
Một dãi Nam Quan tận Cà Mau.
Âm xưa lời cũ con đau nhói.
Quê hương ơi hỡi một niềm đau.

Nguyên Thạch

Được bạn: vdn 6.10.10 đưa lên
vào ngày: 10 tháng 11 năm 2011

Bình luận về Bài thơ "Quê hương ơi hỡi một niềm đau."